“Nha đầu này, thực không e lệ.”
Nghe con gái nhắc đến mình, Tần Phỉ Tuyết có chút thẹn thùng, nhưng tay phải lại kìm lòng không được vươn đến trước ngực, cách lớp lụa mỏng xoa nắn.
“Ừm ưm”
Hai mảnh mềm mại, theo động tác trên tay khẽ run rẩy, khe rãnh ở giữa khi thì sâu hoắm, khi thì nông. Chậm rãi Trần Phỉ Tuyết đưa tay vào trong cổ áo, bắt được một mảnh mềm mại. Thịt mềm thông qua khe hở ngón tay ép ra, căn bản không bao trùm được.