Thành ra tôi phải ráng tả xung hữu đột, cày trên ủi dưới, bú cắn loạn xà ngầu, mệt nhoài kinh khủng. Phương lên cơn nứng thì chẳng sợ, chẳng e dè, kêu inh ỏi lên đòi được đối xử công bằng mới chịu.
Kịp khi tôi gặm cái hạt le cương nhọn tựa cái phao câu, nhay nhay miết thì cô rống sang sảng : em nứng lắm rồi, anh nắc em đi. Tôi lừng khừng chưa kịp nghe ra thì nàng ong ỏng hối : em nói nắc em đi mà, anh làm em muốn nhão lồn còn mò mò cắn mãi.
Chưa gì nàng gồng tay lôi xốc tôi lên, giữ trịt chỗ mông tôi đằn xuống. Nàng lách lách thế nào mà nghe ót một tiếng cặc tôi đã chui luôn vào lồn, tôi chưa kịp hiểu cái chi chi thì nàng đã nghiến răng giập người tôi lên xuống nghe phọp phọp.
Phương phủ phục trên mình tôi như chú cóc bám vào tảng đá. Hơn nữa lại còn là con cóc bị đóng nọc chết cứng tại chỗ. Hôm nay tôi dành cho Phương quyền làm chủ nhân ông, nên nàng ngả gục lên người tôi như tay nài. Hai chưn xếp lớp thành dáng nửa ngồi nửa quỳ, điều này khiến Phương muốn nhún nhảy chà lết thế nào cũng được.