lắm. Thế nhưng cậu ta hơi ngại ngại vì thấy Dara ở đó, cũng chưa biết rõ quan hệ của ông anh họ kia với Phương là thế nào. Boray ấm ức miết, mãi đến lúc này mới buột miệng hỏi nhỏ Dara khi đi sau Phương: – Anh Dara… thực ra… anh quen với cô Phương thế nào… sao cổ lại cho… anh tá túc… Dara cười tươi, rồi đáp, cũng với cái giọng nhỏ nhẹ: – Thì chú mày quen cổ ra sao… tao cũng quen vậy đó… Boray ngẩn ra, chưa hiểu lắm câu trả lời, Dara nói tiếp: – Mày sao sống ở Sài Gòn lâu rồi mà chậm tiêu vậy? Tao